Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tâm Thức Thăng Hoa Và Xu Hướng Thuần Chay Tăng Lên Của Thế Giới, Phần 1/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Họ (người Tây Ban Nha) rất gần gũi với gia đình, họ thích về nhà, siesta (nghỉ trưa). Đó là những giờ thiêng liêng của họ. Họ về nhà và ăn với bạn bè, gia đình, cùng nhau. Tôi có tài xế taxi ở Tây Ban Nha. Tôi nói: “Anh rất tốt, hôm nay đi ăn với tôi ở nhà hàng Trung Hoa nhé. Tôi cũng đói rồi, đi nào!” Anh ta nói: “Dạ không, tôi không thích món ăn Trung Hoa”. “Được, không sao, vậy chúng ta đi ăn món Ý”. “Dạ không, không, tôi thích món ăn Tây Ban Nha hơn”. “Được, vậy chúng ta đến nhà hàng Tây Ban Nha. Ở đây chỗ nào cũng có! Ăn mấy bánh rán đường quế hoặc cơm chiên thập cẩm, bất cứ món gì anh thích”. “Dạ không, tôi sẽ về nhà ăn với mi mujer (bà xã)”.

Thương quý vị. Chà. Rất vui khi gặp quý vị. Rất vui khi gặp quý vị. (Dạ, rất vui được gặp Sư Phụ.) Tốt, hả? (Dạ.) Mọi người cảm thấy tốt chứ? (Dạ tốt.) Chà, tôi cũng vậy. Tưởng tượng xem. Chà, tôi rất mừng, vui khi gặp quý vị. Đã không thể gặp quý vị. Quá nhiều việc. Cảm thấy tốt hả? (Dạ tốt.) Không biết sẽ nói gì với quý vị, nhưng tôi cảm thấy vui. Sao quý vị ngồi trên đó? Quý vị nhìn thấy đầu tôi dễ hơn, phải không? Được. Nhóm đầu tiên tới gặp tôi. (Dạ.) Tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại quý vị nữa, nhưng rồi tôi ở đây. Chà. Tốt. Có lẽ… Có lẽ vận may của chúng ta thay đổi. (Dạ, con cũng hy vọng thế.) Tôi mong nó thay đổi mãi mãi. Chúng ta đã cứu được Địa Cầu thêm nhiều năm nữa. Không biết quý vị có cứu không, chứ tôi thì có. Nói đùa thôi, chúng ta đều cứu. Có lẽ làm việc cùng nhau. Quý vị có cứu. Tôi hy vọng Địa Cầu sẽ tồn tại lâu hơn, nhưng tôi phải làm việc vất vả hơn. Rất nhiều đau khổ. Nhưng xứng đáng. Chỉ là đôi khi tôi tưởng không thể làm được nữa.

Nhưng tôi thực sự rất vui khi gặp quý vị. (Chúng con cũng rất vui, thưa Sư Phụ.) Nhưng cái giá phải trả quá cao, tôi tưởng không thể gặp quý vị. Rồi người-thân-chó và -mèo ở nhà khỏe chứ? Mọi việc ổn chứ? (Dạ ổn.) Hai người quý vị trông giống nhau. Không biết ai là ai nữa. Tôi biết, tôi biết. Nói đùa thôi. Không bao giờ quên khuôn mặt này. Mọi người ổn cả, phải không? (Dạ ổn. Dạ ổn, thưa Sư Phụ.) Rất vui khi có mặt ở đây, (Dạ.) ba ngày, phải không? (Dạ phải.) Đợt sau sẽ có thêm người. Quý vị có thể ở lại đây lâu hơn, nếu còn chỗ. Phải, dĩ nhiên. Nếu không, quý vị chỉ… Tôi nghĩ quý vị sẽ có chỗ. Nếu được thì quý vị ở lại. Nếu không được... Nếu không ở lại được thì thôi. Dù sao cũng vui khi gặp quý vị. Trời ơi, tốt quá. Mọi việc ổn cả, phải không? (Dạ.)

Quý vị làm việc tốt chứ? Nhà hàng Loving Hut ở khắp nơi? (Dạ.) Bây giờ rất khó tìm một người vô danh để lái xe cho tôi hoặc mua gì đó cho tôi, người không có tên tuổi. Ai cũng là chủ Loving Hut, người phục vụ Loving Hut, người quản lý Loving Hut, giám đốc cho Loving Hut, thực khách của Loving Hut, người dọn vệ sinh cho Loving Hut, người quan sát cho Loving Hut, người dự phòng cho Loving Hut. Cái gì cũng Loving Hut. Thực phẩm Loving, “loving” (yêu thương) ở khắp nơi. Rất khó cho tôi tìm được người “yêu thương” ở gần. Nghiệp chướng quá mạnh, Trời ơi! Bất cứ ai ở gần đều bị nghiệp chướng làm cho cứ như thể mình chưa bao giờ gặp loại người đó trên Địa Cầu này. Tôi cũng cảm thấy rất tiếc. Cho tôi. Và cũng cho bất cứ ai ở gần. Cần phải thực sự mạnh mẽ. Ngay cả tôi đôi khi cũng cảm thấy bầm dập, đó là chưa nói đến thị giả “đẳng cấp cao”. Phải, rất khó.

Quý vị có điều gì muốn nói với tôi không? Bởi vì tôi thực sự không biết nói gì với quý vị. Tôi chỉ vui vì gặp quý vị thôi. Da cô rám nắng quá ha. Bấy lâu nay cô ở Mexico hả? (Dạ Tây Ban Nha.) Cô trở lại? Cũng Tây Ban Nha hả? (Dạ [cô ấy] có nhà hàng Loving Hut ở Marbella. Xin lỗi. Con xin lỗi.) Tôi đã nghĩ có lẽ cô ấy có thể đến lái xe cho tôi. (Dạ, vâng.) Không, cô có tên trong nhà hàng Loving Hut. (Cô có tên [dính với] nhà hàng Loving Hut.) (Dạ.) Phải, có kết nối. Tôi thích lái xe khắp nơi một cách vô danh. Như thế tôi dễ làm việc hơn. Ồ, cô mở nhà hàng Loving Hut ở Madrid hả? (Dạ ở Marbella.) Marbella. (Dạ miền Nam, gần Málaga.) Ồ, đó là nhà hàng của cô hả? (Dạ phải.) Mở bao lâu rồi? (Dạ gần Málaga. Bây giờ có một nhà hàng ở Málaga và một nhà hàng ở Marbella. Hai nhà hàng gần nhau.) Cô có hai nhà hàng? (Dạ không, không phải của con. Con chỉ có một nhà hàng ở Marbella, mở đến nay đã được một năm rưỡi rồi.) Giàu quá. Nhiều tiền. (Dạ chưa.) Chưa? (Chi phí hết trơn.) Đúng, đúng rồi. Có lẽ phải mất ba năm mới lấy lại vốn. (Dạ đúng.) Nhưng tôi không biết sao có những nhà hàng Loving Hut khác như ở Bỉ chẳng hạn, họ làm ăn rất khá. (Dạ, người Tây Ban Nha, họ không biết gì về thức ăn chay (thuần chay).) Không, không, không hẳn vậy. Không phải vậy, mà là họ thích ăn ở nhà. (Dạ.) Họ rất gần gũi với gia đình, họ thích về nhà, siesta (nghỉ trưa). Đó là những giờ thiêng liêng của họ. Họ về nhà và ăn với bạn bè, gia đình, cùng nhau. Thế nên quý vị chẳng bao giờ thấy họ. Thậm chí quý vị không thể mời họ. Dù quý vị mời họ miễn phí, họ cũng không đi. Điều đó đã xảy ra với tôi.

Tôi có tài xế taxi ở Tây Ban Nha. Tôi may mắn thật! Có nhiều đệ tử như vậy mà lúc nào cũng phải đi taxi. Và tôi đã đi xe của anh ta nhiều lần, anh ta là một anh chàng rất tốt. Anh ta đi cùng vào siêu thị v.v. Tôi cũng phải mua sắm, rồi anh ta giúp tôi xách túi và đủ thứ. Anh ta chờ tôi rất lâu, rất nhẫn nại, đầy tình thương và anh ta thậm chí không tính phí chờ đợi. Nên dĩ nhiên, sau đó tôi trả thêm, rất nhiều tiền típ cho anh ta. Thế rồi sau nhiều ngày, tôi mời anh ta đến nhà hàng ăn gì đó. Tôi nói: “Anh rất tốt, hôm nay đi ăn với tôi ở nhà hàng Trung Hoa nhé. Tôi cũng đói rồi, đi nào!” Anh ta nói: “Dạ không, tôi không thích món ăn Trung Hoa”. Tôi chưa bao giờ nghe thấy người nào nói không thích món ăn Trung Hoa. “Được, không sao, vậy chúng ta đi ăn món Ý”. “Dạ không, không, tôi thích món ăn Tây Ban Nha hơn”. “Được, vậy chúng ta đến nhà hàng Tây Ban Nha. Ở đây chỗ nào cũng có! Ăn mấy bánh rán đường quế hoặc cơm chiên thập cẩm, bất cứ món gì anh thích”. “Dạ không, tôi sẽ về nhà ăn với mi mujer (bà xã)”. Bà xã.

Ban đầu tôi nghĩ, có lẽ hôm nay anh ta đã hẹn với mujer (bà xã), nghĩa là bà xã, esposa (vợ). Nên tôi nói: “Vậy thì hôm khác, để hôm khác, đừng bận tâm”. Hôm khác tôi lại mời anh ta. Bởi vì đôi khi anh ta lái xe đưa tôi vào vùng đồi núi gập ghềnh rồi lốp xe bị thủng này nọ, vì đường đầy các loại đá hay gai, những chiếc gai lớn. Nên tôi cảm thấy thương cho anh ta. Mặc dù tôi đã cho anh ta nhiều tiền típ rồi, tôi vẫn cảm thấy nên đền đáp cho anh một chút để tỏ lòng thân thiện. Tôi không bao giờ học được. Thật ra, tôi không bao giờ nên mời một người đàn ông bởi vì anh ta có thể hiểu lầm. Tôi chẳng bao giờ học được, nói quý vị hay; tôi chẳng bao giờ học được gì. Tôi bảo quý vị: “Đừng làm điều này điều nọ”, nhưng tôi lại luôn luôn làm vậy. Tôi quên, tôi quên. Và đôi khi tôi quá rộng lượng. Đi đến đâu, tôi cũng cho người ta thứ này thứ kia và trở nên quá nổi tiếng, rồi phải bỏ chạy.

Tôi chẳng bao giờ học được. Tôi không thể nói không với chính mình, với ai đó gặp khó khăn. Nếu cho 10 Mỹ kim thì còn được; nhưng nếu cho 500 Mỹ kim thì mình đại lượng quá. Tôi chẳng bao giờ học được. Với tài xế taxi cũng vậy, tôi chẳng bao giờ học được. Bởi vì nhiều tài xế taxi ở Monaco đã tán tỉnh tôi… Có nhớ câu chuyện đó không? Ồ, có lẽ họ đã chỉnh sửa rồi. Tôi bảo họ: “Hãy chỉnh sửa, cắt bỏ, cắt bỏ. Đừng để người ta hiểu lầm”. Đừng để những người tài xế taxi khác hiểu lầm. Thôi kệ. Những người có mặt ở đó khi tôi kể câu chuyện này có lẽ đã nghe nguyên bản, nhưng sau đó tôi bảo họ: “Hãy cắt bỏ hết những thứ đó”.

Và rồi tôi lại mời anh ta. Quý vị đừng hiểu lầm tôi nha. Anh chàng đó, to lớn cỡ này, cao gần tới trần nhà, và bụng anh ta phưỡn ra trước anh ta, ngay trước mặt tôi. Không phải mẫu người của tôi, nhé? Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng quý vị không hiểu lầm về Sư Phụ của mình. Tôi vô cùng trong sáng. Rồi tôi lại mời anh ta bởi vì anh ta quá tốt. Anh ta thực sự rất tốt. Anh ta đầy tình thương, tử tế, không chỉ việc lái taxi thôi, mà đôi khi tôi cho nhiều tiền típ, anh ta cũng từ chối. Anh nói: “Nhiều quá, như vậy đủ rồi. Bà hãy giữ lại cho mình bởi vì Bà đang ở một đất nước xa lạ, Bà không bao giờ biết khi nào Bà cần thêm”. Thế nên, đôi khi tôi phải như là năn nỉ anh ta nhận bởi vì anh ta có vợ, con mà con anh đang học đại học và anh là người trụ cột trong gia đình. Nhưng anh quá khiêm tốn và thật thà. Tôi rất tự hào về người Tây Ban Nha.

Tôi lại mời anh ta lần nữa. Anh ta từ chối, nói hôm nay không đi được. Anh ta không muốn đi. Tốt, tốt. Lúc đó là giờ nghỉ trưa. Tôi tưởng anh ta rảnh, có thể đi với tôi. Tôi nói: “Tôi trả phí chờ đợi và mọi thứ, được không? Đừng lo.” Anh ta nói: “Dạ không, không, tôi không đi”. Rồi lần thứ ba tôi lại mời anh ta nữa, anh ta lại từ chối tiếp. Tôi nghĩ có lẽ anh ta hiểu lầm, cho rằng tôi muốn đưa anh ta về nhà hay gì đó, bỏ vào túi của tôi, bỏ anh ta trong túi của tôi. Nên tôi nói: “Này, tôi thực sự không yêu thích anh, hiểu không? Tôi chỉ nghĩ anh là người rất tốt, tử tế như người cha vậy. Thế nên tôi mời anh với tư cách là một người bạn, một khách hàng tốt với dịch vụ tốt mà anh làm. Vậy nên đừng hiểu lầm và đừng nói với vợ anh rằng tôi thích anh hay gì đó. Anh cũng có thể, làm ơn, mời vợ anh đi cùng, hoặc cả nhà cùng đi cũng được. Tôi không ngại. Thực sự chỉ muốn cho anh thấy vài món ăn thuần chay ngon, như là, có lẽ chúng ta đi tới một nhà hàng thuần chay, nếu không thì đi nhà hàng Tây Ban Nha, hoặc bất cứ nhà hàng nào anh chọn. Nhà hàng hạng nhất, hạng nhì, lớn hay nhỏ, bất kỳ nhà hàng nào”. Anh ta nói: “Dạ không, không, không. Tôi không bao giờ nghĩ vậy. Không, không. Tôi chỉ thích về nhà ăn với bà xã”. Anh ta say mê vợ. Tôi nói: “Ồ, vậy rất tốt, rất tốt rằng anh…” Và anh ta cũng nói là ăn cùng với con gái nữa v.v.. Rồi tôi rất cảm động. Tôi nói: “Ồ, thật tốt là anh quý gia đình như vậy và anh luôn ăn cùng với gia đình. Đây là điều rất, rất tuyệt. Tôi muốn anh biết rằng đó là điều rất tốt. Anh nên giữ mối quan hệ gia đình nguyên vẹn như vậy. Rất tốt, rất tốt”.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/12)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android