Có hai loại lực lượng phủ định khác nhau trên thế giới này. Tất cả chúng ta đều bị mắc bẫy, bị lừa, bị xiên, bị đâm, bị đấm và bị đá. Trước khi quý vị sinh ra đã có những thứ muốn tấn công quý vị rồi. Mà quý vị có thể trở thành con người, có thể được sinh ra đời và lớn lên đến độ tuổi như vậy, và có cơ hội được gặp giáo lý tốt và trải nghiệm giác ngộ chân chính, dù ban đầu ít thế nào đi nữa – thì đó thực sự là phép màu rồi. Đừng tìm kiếm phép màu ở đâu khác.
À, Trời ơi… Tôi thử cái này xem. Dù tôi trông không đẹp với nó nhưng thôi kệ, cứ xem coi có được không. Ồ, ai vậy? Trời ơi. Cái gì đây? Loại kính gì đây? Có bao nhiêu ngón tay? Ôi Trời ơi! Tôi không cần kính có độ. Tôi chỉ cần che... Đây là kính đọc sách, tôi nghĩ vậy. Kính đọc sách có độ rất mạnh. Trời ơi, không được. Tôi sẽ bị chóng mặt. Nếu nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn những đốm đen. Những đốm đen như đầu quý vị, giống cái đầu đã chạy trốn qua cửa sổ của tôi hôm qua. Tôi không thể tin được. Không thể tin những điều như vậy vẫn xảy ra với tôi. Ý tôi là thường thì chúng đều vô hình, nhưng cái này, hôm qua… tôi đoán, bình thường thì y là vô hình, chỉ là hôm qua mắt tôi quá nhạy – không có cặp kính này, tôi vẫn thấy y. Bởi vì cửa sổ của tôi rất cao. Nên ngay cả một người cao, tôi cũng chỉ thấy được một nửa cái đầu. Tôi thấy một cái đầu đen vừa chạy ngang qua, nên hỏi: “Ngươi là ai?” Bởi vì tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Rồi sau đó tôi tưởng có lẽ đó là người giúp làm việc. Nhưng không, không có ai cả. Đừng chạy khỏi ta. Ôi Trời. Chụp được rồi.
Còn câu hỏi nào nữa không? Không? Tốt. Vậy chúng ta thiền. Tôi thích gặp quý vị. Thật vậy. Nhưng đồng thời cũng không muốn. Nó phức tạp lắm. Phức tạp lắm. Tôi không biết giải thích thế nào sự mâu thuẫn này trong chính mình. Mọi sự đều tốt khi tôi không quá bận rộn và thân thể không đau lắm. Nhưng có những lúc thân thể không được khỏe, thì thật sự chỉ muốn chui trốn trong chăn. Nhưng tôi có thể làm vậy không? Không. Quý vị nghĩ nếu không gặp quý vị, tôi sẽ có rất nhiều thời gian hả. Không đúng. Tôi cứ phải làm cho kịp “bài tập” bên trong, và còn nhiều thứ khác nữa.
Ngay khi tôi rất bận rộn, thì mọi thứ khác cũng đến nữa. Như những người giúp chăm sóc cho người-thân-chó, họ cứ không nghe lời. Họ quanh quẩn như là họ không muốn đi. Và tôi phải đối phó với điều đó mỗi ngày. Còn không, họ làm gì đó khác hoặc làm cái gì khác, hoặc gì đó khác nữa. Khiến tôi bận rộn, và bây giờ tôi phải cho (người-thân-) chó ăn, phải nấu ăn cho mấy (người-thân-) chó vì họ gây ra nhiều rắc rối hơn khi họ nấu ăn hoặc khi cho (người-thân-) chó ăn. Tôi thậm chí có ít không gian hơn và ít thời gian hơn nữa vì tôi lo lắng về mấy (người-thân-) chó, và phải cứ bảo họ làm gì.
Ma vương thực sự tồn tại. Tin tôi đi. Và y với tư cách là một nhóm đang hết sức cố gắng để làm “sai lệch” hoặc “phá hủy” tôi, quý vị gọi sao cũng được. Ngày nào cũng như một trận chiến. Và tôi đã viết trong nhật ký; thật vậy, tôi nói: “Dường như là một phép lạ rằng “Bà” này vẫn còn sống”. Ý nói chính tôi. Cảm xúc, tinh thần, tâm lý và thân thể vẫn còn ở đây! Đôi khi chính tôi cũng ngạc nhiên – đó thực sự là một phép màu. Bởi vì tôi đã nghe nhiều câu chuyện và đã xem nhiều phim – một số người gặp ít vấn đề hơn thế, chỉ thỉnh thoảng hoặc có thể chỉ một lần trong đời, thế mà họ đã gục ngã rồi. Chúng ta rất có phước, anh à. (Vì chúng con cần Sư Phụ, nên Sư Phụ phải ở lại đây, Sư Phụ không có lựa chọn.) Có lẽ như thế. Quý vị quá mạnh mẽ. Cùng nhau, quý vị quá nhiều. Khối năng lượng lớn. “Tôi muốn Ngài ấy, muốn Ngài, muốn Ngài, muốn Ngài, muốn Sư Phụ, tôi muốn Ngài, tôi muốn Ngài, tôi muốn Ngài”. Mọi người đều có cùng một ý nghĩ. Vì vậy, nó rất mạnh mẽ. Siêu mạnh, như keo UHU. Làm cho tôi dính lại.
Được rồi, hôm nay chỉ muốn gặp quý vị một chút, bởi vì không thì quý vị chưa gặp tôi cũng lâu rồi. Chỉ muốn cho quý vị thấy rằng tôi vẫn còn đây. Chỉ là nghiệp chướng không để cho tôi yên. Và nó hoạt động; ma vương không tác động trực tiếp tới tôi, nó chỉ tác động thông qua những người xung quanh tôi. Và đó mới là vấn đề. Họ luôn thành công. Bất kỳ người nào làm việc xung quanh tôi luôn là những công cụ tốt. Không phải cho tôi. Không phải công cụ tốt cho tôi – mà là cho ma vương. Bởi vì họ yếu, và ma cứ tấn công họ. Có lẽ cá tính hoặc phẩm chất của họ có những điểm kết nối như vậy để ma vương có thể móc vào. Cũng giống những chiếc xe kéo to lớn mạnh mẽ, không phải xe hơi. Chúng chỉ có một cái móc nhỏ đằng sau xe kéo hoặc trước xe kéo. Còn xe của quý vị dù nhỏ hơn, trông rất nhỏ, [nhưng] có cái móc phía sau xe. Chỉ cần móc vào xe kéo là kéo nó đi thôi. Như vậy đó.
Bởi vì nó được trang bị những thứ đó. Nếu quý vị muốn móc một chiếc xe nhỏ hơn mà nó không có loại mắt này để quý vị móc vào thì cũng vô dụng, bất lực. Nhưng bởi vì chiếc xe này, chiếc xe kéo này, đã được trang bị sẵn một thứ gì đó cho quý vị móc vào, dù rất nhỏ, một thứ rất nhỏ. Và cái móc cũng rất nhỏ, nhưng chiếc xe kéo to lớn đi một cách rất ngoan ngoãn cùng với chiếc xe hơi nhỏ, xe sedan. Như thế đó. Vì vậy, đôi khi chúng ta rất khó thoát khỏi cái móc của ma vương. Nếu quý vị chỉ có một điểm nhỏ ở đâu đó, một cái mắt nhỏ ở đâu đó, y sẽ móc vào và dùng quý vị, và quý vị thậm chí không biết rằng chúng đang sử dụng mình. Đây mới là vấn đề.
Được rồi. Có hai loại lực lượng phủ định khác nhau trên thế giới này. Tất cả chúng ta đều bị mắc bẫy, bị lừa, bị xiên, bị đâm, bị đấm và bị đá. Trước khi quý vị sinh ra đã có những thứ muốn tấn công quý vị rồi. Mà quý vị có thể trở thành con người, có thể được sinh ra đời và lớn lên đến độ tuổi như vậy, và có cơ hội được gặp giáo lý tốt và trải nghiệm giác ngộ chân chính, dù ban đầu ít thế nào đi nữa – thì đó thực sự là phép màu rồi. Đừng tìm kiếm phép màu ở đâu khác. Khi quý vị sinh ra, nếu biết về y học… Khi sinh ra đời, tất cả các loại phân tử… họ gọi nó là phân tử hay gì đó? (Các yếu tố.) Cái gì, cưng? (Các yếu tố.) (Tất cả các loại yếu tố.) Không, nó không phải là yếu tố, nó là một cái gì đó có thật. Yếu tố, tất nhiên, có. Nó giống như những phân tử. Chúng chộp lấy da của quý vị. Và nếu quý vị không có đủ sự bảo vệ vốn có từ mẹ của mình rồi, thì ngay khi mới sinh ra, quý vị sẽ bị bỏng hoặc biến dạng, hoặc làn da của quý vị đã bị hủy hoại rồi. Khuôn mặt của quý vị, mọi thứ trên da bị tấn công lập tức bởi những thứ trong không khí. Các phân tử trong không khí, chúng được gọi là gì đó. Có một từ, từ chuyên dành cho nó. Ý tôi là nó có thật; nó gần giống như một cuộc tấn công vào thân thể em bé.
Và nếu em bé may mắn được bú sữa mẹ, em sẽ có thêm sức mạnh bảo vệ khi em lớn lên, tới khi em mạnh hơn để chịu đựng điều đó. Nhưng khi em bé mới sinh ra, nếu người mẹ mạnh mẽ, thì sao đó em đã được bảo vệ rồi. Nhưng nếu người mẹ thuộc loại… hút thuốc hoặc ham mê những chất độc hại, như thịt, cá và những thứ tương tự, ăn uống không điều độ, không nuôi dưỡng cơ thể đúng cách, thì đứa bé sẽ khổ sở. Em không thể nói với quý vị, [vì] quá nhỏ. Chịu khổ từ trong bụng mẹ rồi, và khi mới sinh ra đời, em chịu khổ hơn là đứa trẻ sinh ra từ một người mẹ lành mạnh với chế độ ăn uống lành mạnh, lối sống lành mạnh, như thiền hoặc yoga hoặc có một sự hỗ trợ tôn giáo mạnh mẽ và một tấm lòng thành, tin vào Chúa hoặc Phật, thì em bé đó rất may mắn. Những phân tử này trong không khí có ít cơ hội tấn công em bé đó hơn. Càng biết những điều này, quý vị càng cảm thấy thật may mắn khi được sinh ra nguyên vẹn, không có loại thiệt hại nào và lớn lên khỏe mạnh tới tuổi già vẫn cường tráng, như một cậu bé tung tăng khắp nơi. Quả thực rất may mắn. Và có được sự dạy dỗ tốt, một bản chất thực sự thức tỉnh bên trong, thì càng may mắn hơn. Sao?
(Con đã nghĩ về phần này trước đây và con nghĩ về lý do tại sao con vẫn còn sống. Trong 20 năm, con chưa bao giờ đi bác sĩ.) Hai mươi năm? (Hai mươi năm kể từ khi con bắt đầu tu hành. Và đôi khi con nghĩ về điều đó, làm sao chuyện này có thể xảy ra. Và một ngày nọ con nghĩ, như Ngài đã nói, là có điều gì đó đã xảy ra khiến con có đủ can đảm để thay đổi, bởi vì con đã thích, thực sự thích... Lúc đó con đang ở trong một tình huống mà gần như không thể nghĩ rằng mình sẽ quay đầu trở thành bất cứ gì thuộc tâm linh.) Như 180 độ. (Vâng, một trăm... Vâng.) Hơn thế nữa hả? (Vì vậy, con nghĩ về điều đó. Bởi vì con không hề có vấn đề gì, bởi vì có điều gì đó trong con đã có can đảm để thực hiện thay đổi và kiên trì với nó, ngay từ ngày đầu tiên. Con nghĩ đó là điều đã cứu con khỏi rất nhiều thứ, kể cả cái chết, bởi vì lẽ ra con chết trong vòng hai năm. Đó là 20 năm trước.) Ồ! Sau đó, anh có nhiều năm hơn nữa. (Vâng, con cảm ơn Trời vì điều đó. Và con cảm thấy tốt mỗi ngày, con cảm thấy tốt bởi vì cái năng lượng mà con cảm thấy ở đó.) Ừ, anh trông khoẻ. (Cảm ơn Ngài.) Anh có bôi một chút phấn hồng trên mặt không? (Một cái gì ạ?) Phấn hồng. (Dạ không, đây là tự nhiên. Thực ra…) Trang điểm? (Râu của con dài, nên con trông hồng hào hơn.) Vẻ đẹp tự nhiên? (Dạ.)
Cô muốn nói hả? Được, nói đi. (Thưa Sư Phụ, chúng con đã thảo luận góp ý và con nghĩ chúng con có một ý tưởng tuyệt vời cho Truyền hình [Vô Thượng Sư], nếu Ngài… Chúng con nghĩ đến việc giới thiệu trẻ em – có một gia đình có bốn đứa con, và rồi để các em làm một chương trình nấu ăn hàng tuần hoặc thậm chí hàng ngày. Thực sự sáng tạo, liên quan đến nghệ thuật và thủ công, rất tự nhiên. Có lẽ mời một số người khác từ những nền văn hóa khác, những trẻ em khác, và làm cho chương trình thực sự năng động. Một chút giống như “hài kịch” – mọi người sẽ chờ đợi chương trình kế hoặc hôm sau. Kiểu như làm thực sự vui nhộn và sáng tạo. Sư Phụ nghĩ như thế có được không?) Quý vị tự suy nghĩ đi. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị phải tự suy nghĩ cho mình. (Cảm ơn Ngài.) Tôi tự suy nghĩ cho tôi. Tôi dùng não của tôi, quý vị dùng não của quý vị. (Cảm ơn Ngài.) Thật không công bằng khi phải suy nghĩ cho cả hai. (Dạ đúng. Cảm ơn Sư Phụ.) Bất cứ làm gì, chúng ta phải có niềm tin mạnh mẽ rằng đó là điều tốt. Nếu đó là một điều tốt, phải có niềm tin mãnh liệt thì mọi việc mới suôn sẻ. Rồi, bây giờ chúng ta thiền. Được chứ? Thiền.