Mặc dù chúng ta nói rằng đi, đứng, nằm, ngồi đều là Thiền, nhưng có những đẳng cấp Thiền khác nhau và những vấn đề khác nhau mà tôi phải giải quyết… Vì vậy, đôi khi tôi sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu tôi không có thời gian để giải quyết nó, hay thiền định để giải quyết nó, thì tôi sẽ thực sự gặp rắc rối, cho tới khi đã quá muộn. Vì vậy, có một số linh cảm, như lực lượng siêu linh bên trong chúng ta. Đôi khi chúng ta không thể hiểu nhưng nó phải được thực hiện. Quý vị phải lắng nghe nó, (Dạ.) nếu có thể.
(Và họ nói: “Sao anh mạnh được như vậy?” Con nói: “Tôi không mạnh. Đó là có gì bên trong tôi mạnh đến nỗi nó khiến tôi đi bất cứ đâu cũng cảm thấy ổn”. Họ nói: “Anh dạy cho tôi được không?” Con nói: “Được, chỉ đừng ăn thịt”.) Đừng uống (rượu). (“Nhưng làm sao anh có thể sống sót?” Con nói: “À…”) Anh sống sót? (Con nói: “Tôi sống sót”. Và ngay lập tức họ nói: “Phải, anh không chỉ sống sót, mà anh còn trông trẻ hơn”.) Đúng! (Con nói: “À, đó là…”) Nhìn tôi đây, một cô gái trẻ, (Dạ, đúng ạ!) ở độ tuổi của tôi.
(Đó là một câu chuyện khác. Hai mươi năm trước, con được đặc ân chụp ảnh chung với Sư Phụ, bây giờ khi vừa nhìn thấy Sư Phụ làm con nhớ lại cái ngày mà chúng ta chụp tấm ảnh đó. Và con tự nhủ: “Nhìn này, trông như nó xảy ra hôm qua”. Chúng ta không già đi.) Ờ, đó mới là vấn đề. Khi người ta phải chôn cất chúng ta, họ sẽ nghĩ rằng thật đáng tiếc: “Nhìn vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, sao lại vào đó nhanh như thế?” Vào quan tài. Cảm ơn anh đã chia sẻ.
Còn gì nữa không? Tôi chắc là anh có rất nhiều. Anh quên rồi hả? (Một khi Sư Phụ nhìn con…) Tôi không nhìn. Tôi không nhìn. Bây giờ tôi đang nhìn cô ấy. (Dạ không, không, Ngài cứ nhìn. Chỉ là có rất nhiều chuyện hay ạ.) Thực ra, thỉnh thoảng ai tôi cũng nhìn, không phải tôi không lắng nghe. Anh biết mà, đúng không? (Dạ, vâng. Chắc chắn, con đã quen với Ngài. Có những câu chuyện mà bình thường con không thể chia sẻ với người ngoài, nhưng nay được nói chuyện với Ngài, con mừng là con có thể nói…) Hãy kể tôi nghe. (Có rất nhiều điều xảy ra khi con tình cờ đến một nơi nào đó và nói chuyện với ai đó, một người hoặc một nhóm. Có một số điều thay đổi trong họ. Và họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Con biết, nhưng không nói gì cả. Và một ngày nọ, một người bạn…) Anh không nói gì cả? (Dạ không, con không nói với họ. Không.)
Chuyện gì đã xảy ra với họ? (Họ trở nên tốt. Nhưng họ không, họ không thể giải thích được.) Bất cứ khi nào anh ở đó, phải không? (Dạ phải.) À! Tại sao anh không nói với họ? (Dạ không, không.) “Tôi đây. Này! Là tôi đó. (Dạ con chưa giỏi đến vậy.) Tôi đang gia trì cho bạn”. (Dạ không.) Được rồi. (Lúc đầu con có nói.) Tất cả chúng ta đều làm thế. (Dạ.) Rất hào hứng, biết không? (Ban đầu, con nghĩ đó là, ai biết điều gì. Nhưng sau này, dần dần, con không nói gì nữa. Và mỗi khi điều đó xảy ra, điều duy nhất con có thể nghĩ đến là niệm Năm (Hồng) Danh và cảm ơn Sư Phụ. Vì con biết Sư Phụ đã nói với con nhiều lần: bất cứ nơi nào con đi, miễn là con thiền đàng hoàng, thì con sẽ gia trì cho nơi con đến.) Chắc chắn rồi.
(Và nhiều lần, con tình cờ lái xe, như là con muốn về nhà và con sống ở nơi rất xa. Rồi bỗng nhiên, con tình cờ đi theo một hướng khác. Và, có ngờ không, con tình cờ gặp ai đó mà họ nói: “Này, tôi đang tìm anh. Làm sao anh biết tôi đang ở đây? Con nói: “À, tôi đâu biết anh đang ở đây”. Và một lần nữa, ngay khi những điều đó xảy ra, con nhớ đến điều Sư Phụ luôn nói với con: miễn là anh thiền đàng hoàng, anh đi đến đâu, người ta sẽ được gia trì.) Đúng. (Nhưng không phải bởi anh [đồng tu]. Và con mừng vì điều đó.) Không sao, chúng tôi không tranh đâu. (Dạ.) Anh có thể gia trì cho họ nhiều hơn tôi, tôi không màng. (Con là phương tiện của Ngài. Con là xe của Ngài.) Không sao, cưng, không sao. Tôi biết anh khiêm tốn. Không phải biểu hiện bên ngoài.
(Tuần trước, con nói chuyện với một người bạn của con; cô ấy là người Hồi giáo. Và khi đang nói chuyện, cô ấy nói với con về tôn giáo của cô ấy và đủ thứ, và con chỉ nghe thôi. Con không biết nhiều. Rồi, hai ngày sau khi nói chuyện, cô ấy gọi cho con, nói: “Anh có thể cho tôi lời tư vấn?” Cô ấy nói ‘lời tư vấn’.) Lời tư vấn! (Thật ra, cô ấy là luật sư.) Ồ. (Và cô ấy xin con lời tư vấn.) Anh tốn bao nhiêu tiền? Khi luật sư nói chuyện với anh? (Cô ấy có một vụ án và cô ấy không thể quyết định điều gì đó. Và chúng con đã nói chuyện khoảng, có lẽ là hai tiếng. Cuối cùng, cô ấy đã thông suốt. Con không biết mình đã nói gì. Con không biết điều gì đã diễn ra trong đầu cô ấy, nhưng cô ấy đã thông suốt. Và cô ấy nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh. Tôi nghĩ anh đã giúp chúng tôi đỡ mất ít nhất sáu tháng”. Bởi vì lúc đó họ tiếp tục bàn cãi, bàn cãi và bàn cãi. Và con nghĩ điều duy nhất con nói chỉ là con lặp lại những gì con nghe được từ Sư Phụ.) Ồ, thật sao? (Dạ.) Tôi đã nói gì? Tôi chưa bao giờ nói chuyện với luật sư. (Dạ xin đừng hỏi con vì nó tự nhiên tuôn ra thôi.)
Được. Tốt là anh giúp được ai đó. (Dạ lần nữa con thấy vui.) Công cụ tốt, công cụ tốt. (Con cảm thấy rất vui khi kể với Ngài, nhưng khi con ở đó, con không nói gì cả. Con chỉ biết đó là Sư Phụ qua con thôi.) Không sao, đó có thể là anh. Ai bận tâm, miễn là cô ấy được giúp. (Dạ đúng.) Làm luật sư cũng không dễ. Bởi vì nếu mình đưa ra một quyết định sai, ai đó có thể sẽ phải ngồi tù vì những điều mà họ chưa hề làm. Hoặc họ cũng có thể chết sớm vì điều đó. (Dạ.) Chuyện đó có xảy ra. Nên, tôi rất vui là anh đã giúp cô ấy và giúp đỡ nạn nhân. (Cô ấy đã được giúp, con cũng nói như vậy đó. Cô ấy đã được giúp. Rất tốt, vâng.) Tôi mừng. Cảm ơn anh đã là chàng trai ngoan. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài. Một mình, con không làm được gì.) Ai biết được? Nếu tu hành tốt, anh trở thành một bình đựng tốt.
(Con có một câu hỏi về điều đó, nếu con được hỏi.) Nói tôi nghe. (Con thiền thường xuyên, và con thiền, có thể nói, theo cách riêng của mình. Như, con có thể làm một việc gì đó và sau đó con cảm thấy như có điều gì đó xảy ra với mắt con, con nói: “Mình phải đi”. Rồi con ngồi xuống thiền. Có thể là bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào.) Ờ, tại sao không? (Sau đó con cảm thấy rất mãn nguyện. Nên đây là câu hỏi mà con muốn thưa với Sư Phụ. Khi đi cộng tu, con thiền ba, bốn tiếng gì đó, nhưng khi ngồi một mình – một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, nửa tiếng – nhưng con thấy rất mãn nguyện) Ờ. (sau khi thiền một chút như thế, con cảm thấy tốt không thể tin được.) Vậy tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Tốt là anh thiền khi cảm thấy thôi thúc phải thiền. (Đôi khi không chỉ con cảm thấy…) Ừ, cảm giác đó. (Dạ. Có điều gì đó xảy ra, nói: “Hãy nhắm mắt lại”. Con chỉ đi sang một bên và nhắm mắt lại.) Tốt, hiểu, hiểu. (Tốt.) Đó là phúc lành, khi anh có thể làm vậy, bất cứ khi nào có thể, bất cứ khi nào cảm thấy mình có thể làm được. Đó là một phúc lành. Một số người quá bận, mặc dù họ có một gợi ý bên trong rằng họ nên nghỉ ngơi và thiền, nhưng họ không có cơ hội để làm điều đó.
(Đó là một phần của câu hỏi. Con nhận được rất nhiều gợi ý đó, những linh tính đó,) Ừ. (rất nhiều, rất nhiều, và con cảm tạ Thượng Đế rất nhiều vì điều đó bởi vì...) Ừ. (nó giúp con tránh được rất nhiều rắc rối.) Ờ, tôi biết, tôi biết. Nhiều lần, tôi có vấn đề này. Mặc dù chúng ta nói rằng đi, đứng, nằm, ngồi đều là Thiền, nhưng có những đẳng cấp Thiền khác nhau và những vấn đề khác nhau mà tôi phải giải quyết cho người khác và cho thế giới, hoặc cho cá nhân tôi… thực sự không có gì riêng tư. Giống như tôi phải làm gì đó để, ví dụ như, tự cứu mình khỏi một số rắc rối do nghiệp chướng gây ra, hoặc do quan niệm của thế gian gây ra. Không phải ai cũng tử tế, hoặc thấu hiểu hoặc thực sự muốn những thứ mà cả hai chúng ta đều muốn. Vì vậy, đôi khi tôi sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu tôi không có thời gian để giải quyết nó, hay thiền định để giải quyết nó, thì tôi sẽ thực sự gặp rắc rối, cho tới khi đã quá muộn. Vì vậy, có một số linh cảm, như lực lượng siêu linh bên trong chúng ta. Đôi khi chúng ta không thể hiểu nhưng nó phải được thực hiện. Quý vị phải lắng nghe nó, (Dạ.) nếu có thể.
(Dạ. Con xin chia sẻ điều này với Sư Phụ. Hai mươi năm trước – con tin chắc là Sư Phụ không nhớ nhưng con nhớ – con đã nói với Ngài rằng con không chắc con đang nói chuyện với Chúa Giê-su hay là Thượng Đế, nếu con… Giống như, theo sự hiểu biết của riêng con, con đang nói chuyện với ai đó, và con nghĩ đó là Chúa Giê-su rồi con nghĩ đó là Thượng Đế, rồi con nghĩ gì đó… Con hoàn toàn không biết đó là ai. Và rồi cuối cùng, sau 20 năm, con nhận ra là không có gì cả – không phải Chúa Giê-su, không phải Thượng Đế, mà là…) Chính anh. Linh cảm của chính anh? (Dạ. Nên con có thể xác định, không phải 100%, nhưng rất nhiều lần, chính xác khi điều đó xảy ra và con làm theo nó 100%, không quan trọng nó ở đâu.) Vậy tốt. (Cho dù con cảm thấy như con, chỉ là một ví dụ, nếu con sẽ rơi xuống mương, thì con vẫn sẽ đến đó bởi vì đó là cảm giác của con.) Hiểu. (Con chưa bao giờ ngã xuống mương.) Hiểu, hiểu. Đúng, đôi khi chúng ta quá sợ hãi để hành động vì điều gì đó mà chúng ta chưa bao giờ có kinh nghiệm trước đây. Nhưng chúng ta cứ đi, cứ phải đi.
(Xin cảm ơn Sư Phụ, con đang ở điểm mà con không có… như họ nói, không có chỗ để quay lại. Khi điều đó xảy ra, con chỉ cứ làm, bất kể đó là gì.) Là như thế đó. Anh may mắn. (Con xin lỗi?) Anh may mắn! Bởi vì anh có thời gian để suy ngẫm, anh có thời gian để tiêu hóa điều mà năng lực siêu linh mách bảo anh. (Vâng, con lắng nghe Ngài. Sư Phụ đã giúp con qua truyện cười, qua những câu chuyện của Ngài, qua truyện về Đức Phật. Ồ, mấy cái này giúp con rất nhiều!) Những truyện Phật giáo giúp anh hả? (Ồ, rất nhiều ạ.) Tuyệt vời! (Những truyện Phật giáo, con liên kết chúng với điều gì đó trong đời mình và thốt lên: “Hay quá!” Trước khi con nghe truyện, con không chắc chắn. Nhưng nghe xong những truyện đó, con nói: “Chà, thì ra thế!” Vì vậy, con cảm thấy vui lắm.) Tốt. Tôi mừng cho anh, rất mừng.
(Con nói chuyện với một số đồng tu và đôi khi họ nói: “Ồ, nhưng tôi không thiền được ba tiếng rưỡi”. Con nói: “À, anh có ăn chứ?” “Có”. “Vậy sao anh không thiền trong khi ăn? Anh làm việc, sao anh không thiền trong khi làm việc?” “Ừ, nhưng tôi không niệm được Năm Hồng Danh”. “Nhưng nếu mình thật sự muốn, Năm Hồng Danh sẽ tự đến với mình”.) Cũng đúng. Chỉ là mấy cớ vớ vẩn. (Con không nghĩ họ bào chữa.) Họ thật sự không niệm được hả? (Họ từ chối cái quyền để hiểu rằng họ có thể làm được điều đó. Giống như, họ cố định, họ nói: “Ồ, mình phải ngồi xuống và ở đó”.) Không, họ có thể làm vậy ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, ở bất kỳ vị trí nào. Quý vị cũng có chuyện kể hả? (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Không? Có? Không. (Kính chào Sư Phụ. Khi con thiền Ánh Sáng [Thiên Đàng nội tại], đôi khi con thể nghiệm đưa toàn thể Vũ Trụ vào trong mắt trí huệ của con và để dòng Âm Lưu [Thiên Đàng nội tại] tẩy rửa nó. Cảm giác rất tuyệt. Vậy có được không ạ?) Khi cô không thiền quán Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) thì cũng vậy hả? Hay là… (Khi con không thiền Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại], Âm Thanh cũng lớn, và rồi con sẽ…) Ờ. (Con đưa toàn thể Vũ Trụ vào bên trong Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại] để tẩy sạch toàn thể Vũ Trụ. Sau đó con cảm thấy rất dễ chịu.) Tại sao cô phải rắc rối nhiều vậy? Những người khác đâu có tóm lấy Vũ Trụ nào, mà họ cũng nghe được Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại). Chỉ cần làm theo các hướng dẫn cô nhận được khi thọ Tâm Ấn. Hiểu không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đừng phức tạp hóa mọi thứ. Vũ Trụ đã ở trong cô rồi. Tại sao còn phải tóm lấy? Nếu tóm lấy và đưa nó vào trong cô, thì những người khác sẽ sống ở đâu? Chúng tôi sẽ ở đâu? Quá chật chội. Chúng tôi sẽ không có nơi nào để đi. Cứ tự nhiên là được rồi. Đừng có tưởng tượng. Pháp môn của chúng ta không phải là pháp thiền quán tưởng. Hiểu không? (Dạ.) Chỉ cần làm theo hướng dẫn lúc thọ Tâm Ấn. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ. Dạ.) Sau khi thọ Tâm Ấn, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) sẽ lớn. Không cần phải bám vào Vũ Trụ.