Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Lắng Nghe Lực Lượng Siêu Linh Nội Tại Sẽ Lợi Ích Cho Đời Mình, Phần 3/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cho nên hôm qua, tôi nghĩ đó là những người vẫn còn nán lại sau khi những người-thân-chó đã vô nhà và sau khi mọi việc xong xuôi. Hoặc có lẽ có gì đó không ổn nên họ đến để sửa chữa. Không ai đến. Không ai đến hết. Cho nên tôi phải kiểm tra, nói: “Ai đó?” Tôi mở cửa sổ rồi nhìn thấy cái đầu, đen thui, lướt qua, phóng ngang qua cửa sổ. Tôi hỏi: “Ngươi là ai?” Không ai trả lời. Tôi hỏi: “Y muốn gì ở tôi?” Dĩ nhiên, quý vị biết Họ trả lời tôi thế nào? Tôi hỏi: “Đó là ai?” Họ nói: “Kẻ đối lập của Ngài”.

Chúc mừng. Xin lỗi, chỉ có một cốc. Tôi phải làm dịu cổ họng một chút. Vẫn còn ho, không thích chút nào. Nghiệp chướng không để tôi yên. Hôm qua, tôi thấy một gã, thậm chí không phải là gã, không giới tính, chỉ là một chúng sinh vô hình, chạy trốn khỏi cửa sổ nhà tôi. Chúng sinh đó mạnh đến nỗi ngay cả tất cả thần hộ Pháp cũng không làm được gì nhiều. Tôi nói với Họ rằng y muốn gieo rắc rối trong nhà tôi. Y chỉ đột nhập qua như thế. May là tôi đã bắt được y đúng lúc. Tôi chỉ mở một cửa sổ, và sau đó y chạy trốn! Ồ, tôi chỉ thấy một chút… Không thấy toàn bộ. Chỉ thấy cái đầu bay qua cửa sổ.

Lúc đó tôi tưởng có lẽ đó là những người giúp làm việc. Họ ở lại quá thời gian lo cho người-thân-chó. Bởi vì thường là họ đi vào, dắt chó ra ngoài hoặc mang chó đi vô. Thế thôi. Và không nán lại, thậm chí để quét nhà. Trời ơi. Thông thường chỉ mắt trái [của tôi] mới lãnh rắc rối. Bây giờ vì [nghiệp] quá nhiều, nên mắt phải cũng phải lãnh nữa. Thường thì họ ra vô rất nhanh, vì nếu họ nán lại lâu hơn, tôi sẽ không có chỗ để đi qua đi lại. Cho nên hôm qua, tôi nghĩ đó là những người vẫn còn nán lại sau khi những người-thân-chó đã vô nhà và sau khi mọi việc xong xuôi. Hoặc có lẽ có gì đó không ổn nên họ đến để sửa chữa. Không ai đến. Không ai đến hết. Cho nên tôi phải kiểm tra, nói: “Ai đó?” Tôi mở cửa sổ rồi nhìn thấy cái đầu, đen thui, lướt qua, phóng ngang qua cửa sổ. Tôi hỏi: “Ngươi là ai?” Không ai trả lời. Tôi nhìn ra ngoài cửa. Không có ai. Vì vậy, tôi phải kiểm tra và được cho biết là chúng sinh vô hình này đã bỏ trốn rồi. Đã trốn mất, đã bay đi rồi. Tôi hỏi: “Y muốn gì ở tôi?” Dĩ nhiên, quý vị biết Họ trả lời tôi thế nào? Tôi hỏi: “Đó là ai?” Họ nói: “Kẻ đối lập của Ngài”.

“Kẻ đối lập” – nghe giống như một đảng phái chính trị hay gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe từ ngữ như vậy. Tôi hỏi: “Đối lập nghĩa là gì?” Thật buồn cười cách Họ sử dụng từ ngữ tiếng Anh. Dĩ nhiên, đó là sự đối lập, đó là sự thật, nhưng nghe như tôi là một đảng phái chính trị. Và phía bên kia là phe đối lập, đảng đối lập. Tôi hỏi: “Đối lập nghĩa là gì?” Tôi chưa bao giờ nghe những thứ như thế trong cõi tâm linh. Thông thường họ nói lực phủ định, ma vương, ảo tưởng, hoặc bất cứ gì. “Kẻ đối lập của Ngài”. Hai chữ: “Kẻ-đối-lập của-Ngài”. Tôi nói: “Đối lập nghĩa là gì?” Tôi nói: “Đó là phủ định hay khẳng định?” Họ nói: “Phủ định”. Nghĩa là đến từ lực phủ định. Họ nói rất ít. Chỉ nói vừa đủ. “Kẻ đối lập của tôi”. Dĩ nhiên, tôi hiểu, nhưng tôi chỉ muốn biết rõ hơn vì Họ nói nghe như chính trị. Nghe không giống như một câu trả lời tâm linh. Rồi tôi bảo Họ: “Lần sau, xin hãy làm gì đó. Hãy chắc chắn rằng các Hộ Pháp có nhiều lực lượng hơn. Đừng để kiểu chúng sinh này đột nhập qua như thế”. Y muốn đến bôi bẩn từ trường phủ định ra xung quanh. Thực ra, cũng gây tác hại một chút. Mọi thứ trở nên rối loạn. Thông thường, mỗi ngày đều đã rắc rối rồi. Nhưng khi có điều gì đó như thế thì còn rắc rối lớn hơn. Dù sao, Họ thực sự luôn luôn theo sát tôi. Đôi khi tôi nói: “Hãy để tôi nghỉ ngơi, trời ơi. Tôi không làm gì sai ở đây cả”. Họ chỉ không thích vậy.

Tốt. Cái này tốt. Quá mạnh; tôi sẽ dùng sau. Để dành. Quá mạnh. Mùi khuynh diệp quá mạnh. Quý vị may mắn vì toàn có những thứ tốt. Cũng có những thứ tệ chứ? (Con xin hỏi Ngài?) Hỏi đi. (Nghe xong những lời Ngài vừa nói, con nhớ ra một điều.) Nói tôi nghe. (Con học được, nhất là trong vài tháng qua… Ý con là, con đã biết trước đây, nhưng vài tháng qua, con mới thực sự hiểu rõ. Và con tin rằng bất cứ điều gì đến với con, bởi vì Ngài nói bất cứ gì đó xảy ra với Ngài ngày hôm qua; bất cứ gì xảy ra với con, bất cứ điều gì đến với con, con học cách làm theo lời Ngài nói, chấp nhận với lòng biết ơn. Một khi làm như vậy, con cảm thấy mình được bảo vệ.) Vậy hả? (Dạ 100%.) Biết ơn vì điều gì? Vì bị làm phiền? (Dạ không quan trọng. Giả sử, nếu có gì đó xấu xảy đến với con thì con chấp nhận với lòng biết ơn, nghĩa là con cần phần đó.) Tôi cần cái đó hả? (Dạ.) Tôi cần sao? (Dạ không, không phải Ngài.) Tôi không nghĩ vậy. Ít hơn một chút thì tốt cho tôi hơn, thật thế. Ngày nào cũng không vui. Thỉnh thoảng thì ổn, nhưng ngày nào cũng có gì đó thì chẳng vui gì. Anh muốn nói điều gì hả? Cô ấy sẽ trả lời anh. (Dạ.)

(Chào Sư Phụ Kính Yêu.) Ừ. (Con nghe câu chuyện của Ngài, thật sự rất choáng ngợp và con có một câu xin hỏi Ngài.) Nói đi? (Câu hỏi là: Làm thế nào để vượt qua màn che ảo giác này, và liệu con người có thể có khả năng để thăng hoa và vén màn che ảo giác, và đi lên trên?) Thăng hoa vượt trên ảo giác? (Trên Tam Giới, với Ân Điển của Ngài. Nếu có thể.) Chắc chắn rồi. Dù sao thì quý vị cũng đã được bảo vệ, 24/7. (Dạ.) Chỉ là, ngoại trừ đôi khi quý vị phải giải quyết nghiệp nào đó. Thì quý vị không thể làm gì được.

Giống như mọi thứ xảy ra với tôi hàng ngày, nhưng tôi không thể làm gì được vì tôi biết… Mỗi khi tôi hỏi Họ “Tại sao?” Họ nói: “Nghiệp thế gian”. Cùng một câu, nói hoài. Nên tôi lười không muốn hỏi. Đôi khi, thỉnh thoảng Họ thay đổi đề tài cho tôi như: “À, thị giả này kia của Ngài là nguyên nhân gây ra rắc rối”. Nhưng phần lớn Họ chỉ nói: “Rắc rối của thế gian”. Nghĩa là “nghiệp thế gian”, một thuật ngữ tổng quát. Nghĩa là tôi đang gánh nghiệp của cả thế giới. Vậy thì tôi có thể làm gì? Quý vị hiểu không? Đối với bản thân quý vị, có thể, đó là nghiệp của chính mình thì sẽ dễ giải quyết hơn.

Chỉ cần thiền nhiều hơn. Cầu nguyện được giúp đỡ để quý vị ổn định trong thiền và cầu nguyện để được bảo vệ. Quý vị luôn được đáp ứng khi cầu nguyện. Hãy cầu nguyện lực lượng nội tại, Sư Phụ bên trong. Hoặc vị thần bảo vệ. Nhưng hãy cẩn thận với vị mà quý vị cầu nguyện. Trước tiên, hãy hỏi họ: “Đó có phải là vô điều kiện hay là tôi phải trả giá?” Vì không phải lúc nào Lực lượng Thiêng Liêng cũng vô điều kiện. Nên tốt hơn hãy cầu Sư Phụ bên trong. Rồi Ngài có thể yêu cầu vị nào khác đến giúp quý vị, có lẽ vậy. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Họ có những phân bộ khác nhau. Đôi khi những vị thần thấp, họ giúp hoặc họ làm phiền quý vị vì điều kiện nào đó. Họ cũng muốn điều gì đó từ quý vị. Thậm chí, quý vị thấy truyện Phật giáo, đôi khi vị thần nào đó giúp Đức Phật một việc gì đó rồi vị thần đó nói: “Sau này khi Ngài thành Phật, xin hãy nhớ đến tôi”. Nhớ không? Hoặc, “Tôi muốn cái này, muốn cái kia”.

Tốt là quý vị có lực lượng bảo vệ này. Điều đó không có nghĩa là trong đời này mọi chuyện luôn suôn sẻ. Đa số suôn sẻ là tốt rồi. Chỉ là nếu đã sạch hết nghiệp thì quý vị chết, không còn neo đậu ở đây, không còn việc gì để làm trên đời này nữa. Quý vị phải đi. Hiểu không? Trước khi đến đây, quý vị phải mang theo một số nghiệp để có thể hạ thấp mình xuống. Nếu ở đẳng cấp cao hơn đẳng cấp con người, quý vị phải hạ đẳng cấp xuống. Nếu không, quý vị không thể đến đây.

Giống như, bình thường chúng ta đi bộ trên đất liền, nhưng nếu muốn lặn xuống biển sâu, vùng nước sâu, chúng ta cần rất nhiều dụng cụ, và phải tự huấn luyện mình. Có một số người có thể lặn mà không cần dụng cụ. Nhưng không lặn được quá lâu. Có thể là năm phút, hoặc tối đa là mười phút. Có một hải đảo ở đó một số phụ nữ, họ được huấn luyện để làm việc đó. Họ lặn xuống biển mà không đeo theo gì cả, để lấy cái gì đó họ muốn; có lẽ một số thứ đặc biệt mà họ có thể bán. Đây là những người đặc biệt. Nhưng hầu hết mọi người phải mang rất nhiều thiết bị, giống như người nhái. Bộ đồ lặn người nhái. Rồi quý vị phải bịt đầu, bịt mũi và phải đeo một bình [dưỡng khí], rất nặng. Nhưng may là ở trong nước, nó sẽ không nặng như vậy nữa. Nhất là nước mặn, nó khiến quý vị cảm thấy nhẹ. Một chiều không gian khác có những thứ khác cho mình.

Cũng giống như vậy, nếu muốn lên một đẳng cấp cao hơn, thì chúng ta phải trang bị cho mình những loại năng lượng khác, những loại chấn động lực khác. Nếu không, quý vị không thể chịu nổi. Quý vị không thể chịu nổi đẳng cấp tâm thức cao hơn. Tương tự như thế. Hoặc nếu đi lên một ngọn núi cao hơn, đi bộ đường dài, quý vị cũng phải có rất nhiều thiết bị. Tôi có một người bạn thường hay thích đi leo núi, bất cứ khi nào có thể. Anh nói cảm thấy khỏe đi đến đó. Nhưng việc rèn luyện rất khó khăn! Vợ anh không theo kịp. Vì vậy, cô luôn ở nhà. Anh ấy đi một mình. Nếu đi trong ba ngày, nghĩa là không thể mang theo bất cứ thứ gì. Không thể đi bằng xe hơi. Đi bộ đường dài, không thể đi bằng xe hơi, cho dù có đường đi. Vì vậy, quý vị phải tự túc mang theo rất nhiều thứ để ăn uống trong ba ngày. Núi không có mọi thứ. Không phải núi nào cũng có suối hoặc thác nước hoặc những thứ sẵn sàng cho mình. Đó mới là vấn đề.

Cũng vậy; may mắn là với Pháp Môn Quán Âm, quý vị không cần phải mang theo nhiều thứ. Quý vị bỏ lại mọi thứ. Rũ bỏ. Càng lên cao, càng có ít. Cũng vậy, giống như khi tôi lên Hy Mã Lạp Sơn – càng lên cao, càng phải mang ít vì càng lên cao càng nặng. Ngay cả chiếc túi ngủ – tôi có một chiếc túi ngủ và một bộ giống pyjama, một bộ Punjab, áo phủ hông tới đây và quần dài. Và chiếc áo thun để phòng khi, nhưng không bao giờ có cơ hội mặc chiếc áo thun đó. Khi đi bộ lên núi, thì thấy quá nóng. Và buổi tối, khi ngồi với mọi người xung quanh ngọn lửa thì cũng không cần; và sau đó ngủ trong túi ngủ. Nên cái áo thun, sau này tôi cũng phải bỏ lại. Như người-thân-cừu trút bỏ lớp lông cho mùa đông. Muỗng, đĩa, một quyển sách, một quyển sách nói về phải đi đâu, phải gặp kiểu Minh Sư nào: người không ăn; người không uống; người ăn và uống; người không ăn không uống; người đi trên mặt nước; người đi trên không trung; người… Rất nhiều. Quyển sách đó tôi cũng phải bỏ lại, không mang theo được nữa.

Tới khi tôi trở lại đồng bằng, lúc đó mới mua một quyển sách, kinh Chí Tôn Ca, vì kinh đó quá nổi tiếng, tôi muốn xem trong đó viết gì. Quý vị biết câu chuyện về sách đó, phải không? Chủ tiệm không biết anh ta có sách đó, tới khi tôi đến hỏi mua anh mới biết. Quý vị biết câu chuyện đó, dĩ nhiên quý vị biết. Đó là câu chuyện đầu tiên tôi kể khi vẫn còn là “trẻ thơ”. Bây giờ tôi là một Minh Sư dày dạn, cũng là công dân lớn tuổi nữa. (Chín chắn.) Chín chắn! Dày dạn, tương tự hả? Vui thật. Chúng ta đang trưởng thành. Nếu quý vị cảm thấy mình đã trưởng thành, thì xin chúc mừng. Nghĩa là quý vị đang làm đúng. Có vấn đề gì thì kệ nó, ai màng? Mỗi khi gặp vấn đề, tôi nghĩ: “À, cứ đợi đó. Vài chục năm nữa thì mình không còn có vấn đề đó nữa”. Ừ, thật thế! Hiện giờ, tôi lo cho mỗi ngày là đủ rồi.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android