Đời sống sẽ tiếp diễn! (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Nhiều khi cũng cần sự thay đổi. Người ta bỏ mình đi, không phải lỗi của chúng ta gì hết, chỉ là... chỉ là nghiệp chướng thay đổi, con người đổi thay. Đôi khi quý vị nợ gì đó với nhau, (Cảm ơn Sư Phụ.) rồi ở với nhau một thời gian. Sau khi hết nghiệp, thì đi thôi. (Dạ.) Dù có muốn ở lại cũng không được! Nếu ép mình ở lại, sẽ có chuyện xảy ra. Quý vị sẽ làm hại nhau hoặc là sẽ xảy ra tai nạn gì đó, hoặc bị thiệt hại gì đó, còn đau đớn hơn nữa.
Còn ai nữa không? (Còn ai nữa không? Mau lên, bây giờ kể chuyện hay.) (Thưa Sư Phụ, con có một câu hỏi. Xin Sư Phụ cho con một vài bí quyết. Con đọc rất nhiều về những bí quyết này kia của Sư Phụ, nhưng bây giờ mới có dịp hỏi Ngài. Vì con thường điều trị vật lý trị liệu, tiếp xúc bằng tay với khách hàng, và con phải ở bên họ 45, 60 phút.) Hiểu. (Nhiều khi con bị mất tập trung, nếu có nhiều khách hàng trong ngày đó, rồi đôi khi họ muốn... họ muốn nói chuyện này, chuyện nọ với con. Dĩ nhiên là cũng được, nhưng cả ngày như vậy) Tôi biết. (nhiều khi nó kéo mình xuống. Thưa Sư Phụ, có bí quyết gì để làm sao cuối ngày con lấy lại sức trước khi về nhà và ngồi thiền không ạ? Thí dụ, đôi khi như...) Vậy thì làm ít lại. (Ồ, dạ được. Nhưng con sẽ không có tiền để đi bế quan.) Ôi chao! (Bế quan Thái Lan sắp tới rồi, và...) Biết làm sao đây? (Con biết, con biết, con biết. Nhưng con nghĩ rằng... Dạ, đó là một chọn lựa mà con thật sự đã nghĩ tới, đó là làm việc bớt lại.) Anh có gia đình không? (Thưa không, con độc thân.) Vậy thì nếu làm bán thời gian, có đủ hay không? Bán thời gian, như nửa ngày hoặc là hai phần ba ngày. (Hai phần ba ngày, con nghĩ chắc có thể, dạ.) Phải, chỉ bớt đi một chút đến khi… bớt đi để anh còn thấy thoải mái, còn có tiền, còn đi bế quan được, và có thêm thời gian ngồi thiền, bớt giờ làm việc lại. (Dạ.) (Dạ vâng.)
Tôi biết vật lý trị liệu. Tôi đến đó một lần để điều trị cánh tay. Hai lần, chắc là hai lần. Nhưng tôi không có thời giờ nữa, nên không thể tiếp tục. Lẽ ra tôi phải tiếp tục trong một tháng, nhưng tôi chỉ đi có hai lần, rồi “Tạm biệt!” Tôi chỉ về nhà tự làm bất cứ gì có thể, và làm việc, thế rồi tự nhiên nó hết, bằng cách làm việc – cũng là một dạng vận động. Nhưng người đó tốt lắm. Bà ấy rất, rất là nhẹ nhàng, rất dễ thương. Bà ấy như là huấn luyện viên vận động cơ bắp. Vận động cơ bắp? (Dạ vâng, vận động cơ bắp.) Cũng rất tốt, nhưng tôi không có thời giờ, nên không đi nữa.
Anh cũng nên vui là anh có nhiều khách hàng. (Dạ đúng. Dạ đúng. Thật vậy. Con nghĩ con rất có phước.) Và việc này cũng nhẹ nhàng. Cứ làm đi, nhưng hễ khi nào có thể thì niệm Năm Hồng Danh, giữa lúc chuyện trò. Như lúc anh nói, nói, và rồi anh niệm Vị thứ nhất, và nói, nói, niệm Vị thứ hai, rồi nói, nói, mình ngừng lại, niệm Vị thứ ba, hoặc để khách hàng nói, rồi anh cứ “Ừ hữ, ừ hữ...” (Thưa Sư Phụ, đôi khi con cũng làm vậy, nhưng hình như họ biết liền. Hầu như họ không chạm vào con... Đôi khi con cảm thấy họ biết nếu hôm đó con thiền tốt, họ kiểu như cảm nhận được, rồi họ muốn nói chuyện với con nhiều hơn nữa.) Ôi Trời ơi! (Không biết con có đúng không, nhưng nhiều khi con cảm thấy...) Đúng, đúng rồi. Có thể, có thể! Từ trường của anh khiến họ muốn làm cái gì đó, nói cái gì đó, mà họ không biết là gì. (Dạ, thật vậy. Giống như là họ vui, nhưng họ cứ huyên thuyên tầm phào. Còn con thì rất là mất tập trung, bởi vì nhiều khi con phải nói chuyện với họ, rồi nói riết thành ra ghiền, hoặc con cũng không biết nữa.) Ồ!
(Con biết lúc nào cũng vậy. Con ráng làm cho nó quân bình, nhưng đôi khi nó quá mức. Không biết làm sao để cắt đi một cách hữu hiệu cái cảm giác mà lời nói mang lại, thấy mình hơi kỳ cục hay sao đó.) Hiểu. Ôi Trời ơi! Khi về nhà, anh tắm, bôi chanh khắp người, rồi tắm nhé? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Mỗi lần, sau khi chạm vào khách hàng, anh đổ thật nhiều nước vào cái bồn, rồi rửa, rửa, rửa bằng chanh. (Dạ.) Xát chanh, rồi rửa bằng nước. (Dạ.) Rửa càng nhiều càng tốt. Bảy lần là tốt nhất. Xát chanh, rồi rửa. Xát chanh, rồi rửa. Xát chanh, rồi rửa. Bảy lần như vậy. (Ồ, bảy lần.) Phải. (Sau mỗi bệnh nhân thì con làm như vậy một lần. Con có đọc bí quyết của Sư Phụ, và con có rửa giống vậy, rồi kiểu như là cắt đứt…) Phải, cắt đứt từ trường mà họ kết nối với mình. (Dạ chính xác.) Làm mình tươi tỉnh lại một chút, rồi trở ra: “A!” Rồi niệm Năm Hồng Danh thật lẹ, lẹ, lẹ vào; đi trở ra lại, và để họ nói. Bất cứ khi nào có thời gian, mỗi khi họ để mình có thời gian, thì niệm Năm Hồng Danh, một trong Năm Vị, rồi niệm Vị kế tiếp. Công việc đó rất khó. Công việc nào cũng khó, khi mình phải tiếp xúc với người khác. Lại còn tính tình xung đột nữa.
Có chuyện gì vậy? Cô có sao không? Trông khổ sở vậy, có chuyện gì à? Cô ổn chứ? (Dạ, không ổn.) Không ổn, có vấn đề gì? Người nào làm phiền cô hả? (Con biết là không nên trách người khác, mà chỉ trách chính mình thôi.) Tôi biết, tuy nhiên, có chuyện gì mà phải trách? (Dạ, chỉ là con… bất cứ điều gì đã xảy ra cho con trong năm nay…) Năm nay chuyện gì đã xảy ra? (Dạ, Sư Phụ đổi liên lạc viên bởi vì...) Tôi đổi à? (Dạ. Con làm liên lạc viên được 7 năm, và sau đó...) Bây giờ cô được nghỉ ngơi! Làm 7 năm là lâu lắm rồi, Trời ơi! Liên lạc viên không phải làm gì nhiều. Chỉ nói: “Đến nhà tôi. Hôm nay chúng ta uống trà, rồi sau đó ngồi thiền”. Liên lạc viên thì chỉ có vậy thôi. (Dạ.) Làm liên lạc viên không có gì quan trọng. Hoặc là nếu nhận được điện thư nói Sư Phụ ở Malaga, thì cho mọi người biết: “Được rồi, đi nào”. Thế thôi! Có gì quan trọng đâu? (Dạ không.) Ai cũng làm liên lạc viên được. (Dạ đúng. Con tin rằng Sư Phụ biết chuyện gì đã xảy ra, nên Ngài biết rõ cái gì là tốt nhất cho con, bất cứ gì...)
Nghỉ ngơi nha. Bây giờ cô thon gọn lại rồi. Cô xinh đẹp hơn. Cô có bạn gái mới hay là bạn trai mới hả? (Dạ không.) Cũng anh bạn trai đó hả? (Dạ không.) Anh ta bỏ cô? (Dạ.) Tại sao? (Dạ, con cũng không biết.) Tôi không nhớ tại sao như thế, nhưng nếu mọi người báo cáo với tôi điều gì đó, ví dụ như: “Phần Lan muốn thay đổi liên lạc viên, và người kia muốn từ chức”, bất cứ gì đó, không nhớ nữa. Nhưng bất cứ điều gì họ yêu cầu, nếu không hại gì, thì tôi nói: “Được”. Chứ tôi không đổi. Tôi không đặc biệt gọi hay là viết một lá thư nói: “Coi này, chúng ta phải đổi”. Không, tôi đã không làm vậy. Đó chỉ là thỉnh cầu của mọi người. Cô hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu. Dạ, nhưng sau chuyện đó, nhiều, nhiều chuyện xảy ra, và con không được phép đi cộng tu...) Ồ, không được hả? Cho cô ấy cộng tu đi nhé. (Dạ giờ cô ấy được cộng tu rồi.)
(Câu hỏi của con là đẳng cấp của con tệ đến nỗi con không được cộng tu hay sao?) Có lẽ là lúc đó, phải, có lẽ lúc đó. Nhưng bây giờ lên rồi. Cô đã được Món Quà, nghĩa là cô lên rồi đó. (Con đã được Món Quà ở Hungary rồi.) Ờ, cô đã được! (Dạ.) Bây giờ cô ổn rồi. (Dạ, con ráng sống sót thôi.) Có lúc cao, nhưng không cao lắm. Như giữa (Đẳng cấp) Thứ Hai và Thứ Ba, không cao lắm, nhưng ít ra cô cũng lên rồi, trên Đẳng cấp Thứ Hai. (Một năm nhiều khó khăn ạ.) Bây giờ cô lớn mạnh rồi, cô xuống cân nữa, đẹp hơn rồi, còn than phiền gì nữa? (Dạ không, con không than phiền. Sư Phụ hỏi sao trông con buồn, lý do là vậy.) Không nên buồn lâu vậy! Trời ơi, cả năm rồi! Cô còn muốn buồn thêm mấy năm nữa, nói tôi nghe, rồi... (Dạ, không phải vì lý do đó thôi, mà còn... Con thậm chí không được phép nói chuyện với liên lạc viên, không được gọi điện thoại. Ngay cả ở đây, họ cũng không nói chuyện với con.) Không nói chuyện? (Thưa không.) Ồ, vậy thì nói chuyện với tôi, không cần nói chuyện với họ. (Dạ, bởi vậy con mới cảm thấy...) Tôi nghĩ chỉ là nghiệp của cô đang giải quyết vấn đề. Chứ không có gì liên quan tới tôi. (Dạ, cho nên con tin rằng mọi chuyện xảy ra đều tốt cho con.) Ừ, đúng! Vậy thì vui lên chứ! Chao ơi!
Bây giờ đỡ chưa? Lại đây, ngồi đây. Chuyện như vậy có xảy ra, có lẽ cô làm bể cái gương, nên dẫn đến bảy năm xui xẻo. Cô làm bể mấy năm rồi? Cô không sao đâu. Cô cần phải nhuộm tóc đi. Bây giờ hãy chăm sóc bản thân, cần làm gì thì làm. Như là cần phải nhuộm tóc, cần phải giặt quần, (Dạ. Dạ, con xin lỗi.) và cô cần phải ăn uống cân bằng. Cô có thể ăn nhiều, nhưng đừng ăn mấy đồ nhiều dầu, đồ ăn béo. Đừng nhịn đói, như vậy sẽ làm tôi đói đó. Trông cô đẹp hơn lúc trước. (Có lẽ giảm 17 kg, tốt cho vóc dáng của con.) Nhưng đừng để rụng tóc. (Dạ, vì con bị căng thẳng do vấn đề này... tất cả những gì đã xảy ra.) Ồ, đừng lo. Không sao. Tất cả đã qua rồi. (Vẫn còn một ít tóc!) Chắc chắn là cô vẫn còn nhiều tóc. Cô về nhà nhuộm tóc nhé. Nếu muốn tóc trông có vẻ dày, thì uốn tóc. Uốn cho nó quăn lên. Uốn quăn luôn, cuốn... Làm cho tóc quăn, quăn! Rồi trông sẽ dày lên. (Bây giờ tóc còn yếu quá, không làm được, họ nói vậy.) Họ nói không tốt hả? Tóc cô mỏng quá, (Họ không thể nhuộm được.) Quá mỏng. Ồ, thôi vậy. Cô có hai tay, hai chân, hai mũi... ý nói một mũi, hai mắt.
Từ trước tới nay tôi cũng bị đau đớn nhiều lần. (Dạ.) Không phải chỉ [cánh tay này] thôi. Nhiều thứ khác nữa! (Có phải nghiệp khủng khiếp đã gây ra mấy chuyện này cho con?) Ờ, phải rồi. Chứ còn gì nữa? (Sau khi nhận Món Quà, mọi chuyện xảy ra nhanh quá.) Đỡ hơn rồi! (Thay đổi nhanh.) Vì nó thay đổi rất nhanh. (Bởi vì không chỉ anh ấy bỏ con, mà các anh trai của con cũng bỏ con. Chúng con sống chung một nhà.) Sao các anh trai cô lại bỏ cô? (Dạ thì…) Ờ, chuyện dài lắm. (Con không muốn làm phiền Sư Phụ.) Họ có thọ pháp không? (Dạ không.) Vậy thì kệ thôi. (Nhưng sao lại có chuyện bỏ như vậy? Tại sao...) Họ để cho cô tự do đó. Thượng Đế cho cô tự do. (Không ràng buộc ạ?) Phải, tự do mà, chao ơi! Bây giờ ở một mình rồi, cô muốn làm gì thì làm. (Dạ, con cũng cảm thấy vậy.) Chỉ là cô bi quan quá thôi. Nếu có người nào bỏ mình, mình nên nói: “Cảm ơn!” “À, hoan hô, mình tự do rồi!” Phải vậy không? (Dạ phải. Nhưng con không biết sao, cái vụ bỏ đi này, từ nhiều, nhiều người...) Ồ, nhiều người bỏ tôi hoài hoài! Mới tuần rồi hai người thị giả bỏ tôi đi, cứ bỏ đi vậy đó. Để tôi lại với một anh chàng tài xế dở. (Nhưng có phải trên đường đạo, chúng ta sẽ chỉ có một mình?) Nếu họ bỏ đi, thì họ bỏ đi! Nói: “Vĩnh biệt”, cưng! “Vĩnh biệt!”
(Vậy là mình cần đi một mình? Đi một mình tốt hơn ạ?) Dĩ nhiên rồi! Khi chết cũng chết một mình mà, phải không? (Nhưng ở một mình tốt hơn ạ?) Tùy mình thích như thế nào thôi. Tôi cảm thấy ở một mình tốt hơn, nhưng nhiều người, họ không thích ở một mình. Mỗi người mỗi khác. (Dạ.) Khác nhau. Ở một mình, cô cảm thấy vui hay không? Cô đã quen chưa? (Dạ, thật ra là dễ chịu hơn.) Dễ chịu hơn? (Dạ.) Ồ, vậy thì chúc mừng! (Thoải mái hơn ạ.) Ồ, thế thì… (Đời sống dễ chịu hơn nhiều ạ.) Cô gái ngoan. Có trí huệ! Ăn một viên kẹo (thuần chay) nè. Đây! (Xin cảm ơn Sư Phụ nhiều lắm.)
Cái gì rồi cũng sẽ quen đi. Cô không biết đó chứ, đã bao nhiêu người cứ bỏ tôi đi hoài. (Thành ra bây giờ con mới hiểu... con từng thắc mắc không biết sao Sư Phụ làm được.) Tôi chỉ nói “vĩnh biệt” thôi, tôi làm vậy đó. Ồ, xin lỗi. Bây giờ hết gió rồi, tôi bỏ kính râm ra được rồi. Để quý vị thấy mắt tôi một chút, đôi mắt đẹp của tôi. (Bởi vì con thấy được một chút [để biết] phải làm gì. Một chút rất nhỏ mà con hiểu những gì Sư Phụ đang làm, những gì đã xảy ra cho con trong năm nay. Không biết sao Sư Phụ chịu nổi tất cả những điều này... năm này sang năm khác, như nhau.) À, tôi vẫn sống sót, như cô vừa nói đó. Đừng lo, mọi chuyện sẽ luôn tốt đẹp hơn. Chỉ đừng làm bể gương nữa nha. Tôi làm bể gương hoài – người ta bỏ tôi hoài vì tôi làm bể gương hoài. Tôi chơi với mấy bạn người-thân-chó, rồi họ làm bể đồ khắp nơi. Tôi nghĩ có lẽ là vậy.
Bây giờ cô muốn có bạn trai khác hay là gì? Vấn đề là gì? (Thưa, bây giờ nó giúp...) Nó giúp có bạn trai khác hả? (Dạ, con cũng không biết nữa.) Anh chàng kia độc thân kìa. (Dạ.) Độc thân! Độc thân, phải không? (Thưa Sư Phụ, con trông giống linh mục quá, nên không biết nữa.) Ờ, đúng rồi. Trông anh ấy giống linh mục thiệt! (Dạ, con cũng không tìm kiếm nữa.) Không hả? Không kiếm nữa. (Thật ra, con không thích nữa.) Để họ chạy theo cô. (Dạ, có lẽ vậy.) Ờ, nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một thời gian đi. ([Chuyện bạn trai] thật ra không quan trọng chút nào.) Thế thôi? Không còn gì khác? Các anh trai cô bỏ cô đi đâu? (Cả gia đình con đang sống chung trong một mái nhà, rồi họ quyết định ra ở riêng.) Ở riêng. Được chứ! (Và tất cả những chuyện này xảy ra. Nhưng có nhiều vụ bỏ đi quá.) Có lẽ năm của mùa thu – lá ra đi! ([Lá] ra đi! Lá rơi xuống đất để rồi hồi sinh.) Ờ, phải, phải.
Vậy bây giờ cô sao rồi? Cô ổn chứ? (Dạ ổn, con có công việc rất tốt và…) Cũng công việc đó, phải không? (Dạ. Công việc vẫn an toàn, nhưng con không biết được bao lâu, nếu nó rời đi.) Công việc sẽ rời bỏ cô? Không đâu. Cô gắn bó lâu dài với công việc đó rồi, họ sẽ không để cô bỏ đi như thế. Không sao, chỉ tiếp tục. Đi ra ngoài, vui chơi. Anh bạn trai kia thế nào rồi? (Bạn trai nào ạ? Người nào ạ?) Anh chàng 40 tuổi đó. Ra ngoài kiếm một người. Cô có nhiều quá, không nhớ nổi, phải không? (Dạ.) Thôi được rồi. (Không, thật ra con nói đùa thôi.) Lấy ít kẹo (thuần chay) đi, đây! Đời sống sẽ tiếp diễn! (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Nhiều khi cũng cần sự thay đổi. Người ta bỏ mình đi, không phải lỗi của chúng ta gì hết, chỉ là... chỉ là nghiệp chướng thay đổi, con người đổi thay. Đôi khi quý vị nợ gì đó với nhau, (Cảm ơn Sư Phụ.) rồi ở với nhau một thời gian. Sau khi hết nghiệp, thì đi thôi. (Dạ.) Dù có muốn ở lại cũng không được! Nếu ép mình ở lại, sẽ có chuyện xảy ra. Quý vị sẽ làm hại nhau hoặc là sẽ xảy ra tai nạn gì đó, hoặc bị thiệt hại gì đó, còn đau đớn hơn nữa. (Vì những gì mới, tốt đẹp hơn có thể đến.) Đúng vậy. Kệ thôi. Cô vẫn là anh, chị em đồng tu. Cô vẫn là anh của em gái tôi, phải không? Em gái của anh trai tôi, anh trai của em gái tôi.
Không sao. Kiếp trước, hai người cũng ở với nhau không lâu, nên kiếp này cũng vậy, tương tự. (Con xin hỏi sự ra đi này cũng liên quan đến chồng con, người mà con có hai đứa con trai...) Anh ta cũng bỏ cô à? (Thưa không, thật ra là ngược lại, con bỏ anh ấy.) Ồ, có lẽ đó là lý do! Bây giờ cô mang nghiệp. (Dạ. Có phải những gì mình làm, nó giống như là “dội lại mình”?) Có thể. có thể. Phải! Nhưng cũng vì nghiệp chướng trong kiếp trước. (Dạ.) Chuyện này dài dòng lắm. Tôi không muốn cho cô biết chuyện của cô và anh ta. (Dạ không, không, không.) Chuyện này là dĩ vãng rồi.
Bây giờ anh ở đâu? Tay anh ướt quá. Sao vậy? Ướt hay là lạnh? (Dạ, con đã cầm micrô.) (Ồ, con chỉ lo lắng thôi.) Cái này là để ăn ở đây. Lát nữa quý vị có thể lấy thêm. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Được rồi. Đây. Tôi muốn đi nhưng thấy rất nhiều người đang ngồi đó. Và tôi chưa thể đi được, nên sẽ ở lại với quý vị một lát. (Sư Phụ nói kẹo (thuần chay) này ăn đi, rồi lát lấy thêm nữa.) Đúng rồi. Ăn hết cái này mập nha cưng.